Chiều muộn trên cao nguyên Bắc Hà (Lào Cai), gió mang theo mùi cỏ ẩm và hơi sương thấm đẫm gót giày. Những đám mây trôi sát mặt đất, cuộn mình trên những sườn núi xanh thẫm. Giữa cái mênh mang của đất trời tháng 6 ấy, tôi gặp bà - một người phụ nữ bé nhỏ, làn da sạm nắng nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét tinh anh, vững chãi như thể đã nhìn thấu bao mùa gió núi dập dềnh qua đời người.
Người phụ nữ ấy là Vũ Thị Vân Phượng.
Câu chuyện của bà bắt đầu từ một kết thúc được báo trước.
Năm 2008, bà Vũ Thị Vân Phượng, khi ấy vẫn còn là một giáo viên bình dị, phát hiện mình mắc ung thư gan. Xạ trị không thành công. Bệnh viện trả về. Bàn tay của y học hiện đại khẽ rút lại, như thể điều tồi tệ nhất đã được định đoạt, không còn đường lui.
“Gia đình tôi khi ấy không còn lựa chọn nào ngoài việc chuẩn bị hậu sự”, bà kể lại, giọng nhẹ như một vệt gió qua đồng, nhưng ký ức thì rạn vỡ như những vết khắc sâu trong đá. “Tôi nằm lặng trong căn phòng nhỏ, nhìn cặp song sinh mới được 22 tháng tuổi bên cạnh, trong hương trầm dìu dịu quẩn quanh trong bóng tối, tôi ước mình được sống, chỉ để chăm cho các con đến tuổi vào lớp 1, rồi nếu phải ra đi, tôi cũng sẵn sàng”.
Chồng bà Phượng, một sĩ quan quân đội, lòng đầy bất lực xin nghỉ phép năm để đưa bà về quê, đưa đi tắm khoáng, như 1 chuyến dạo chơi đầu tiên sau ngày cưới và cũng là thời gian thư thái cuối cùng bù lại cho tuổi thanh xuân đã chịu bao thiệt thòi, điểm dừng chân cuối của hành trình là Yên Bái, nơi bà được sinh ra và lớn lên bên khe suối, sườn đồi, không phải để điều trị, mà đơn giản là “về nhà”. Nhưng chính vùng đất nơi bà cất tiếng khóc đầu tiên ấy lại mở ra một cánh cửa không ai ngờ tới.
ĐỌC TIẾP TẠI: Một đời giữ lại cho dược liệu quý